99+ Bài thơ về hoa bỉ ngạn hay, chất chứa nỗi lòng
Những vần thơ về hoa Bỉ Ngạn – nơi ký ức, chia ly và định mệnh giao thoa trong sắc đỏ huyền bí.
Trong thế giới loài hoa, bỉ ngạn là một trong những loài mang vẻ đẹp kỳ lạ và huyền bí nhất. Nở rộ nơi bờ sinh tử, không lá khi hoa nở, không hoa khi lá xanh, bỉ ngạn từ lâu đã trở thành biểu tượng của chia ly, nhớ nhung và những điều dang dở. Có lẽ chính vì vẻ đẹp vừa rực rỡ, vừa u buồn ấy mà bỉ ngạn đi vào thơ như một lời thở than dịu dàng của trái tim đầy hoài niệm. Trong bài viết này, hãy cùng mình bước vào thế giới thơ về hoa bỉ ngạn – nơi cảm xúc lặng lẽ nở hoa giữa những câu chữ đầy mê hoặc.
Thơ về hoa bỉ ngạn tình yêu buồn
Hoa bỉ ngạn – loài hoa nở trên ranh giới giữa sống và chết – từ lâu đã gắn liền với những câu chuyện tình yêu đầy tiếc nuối. Dưới đây là những bài thơ về hoa bỉ ngạn và tình yêu buồn, nơi cảm xúc được dệt nên từ nỗi nhớ, sự chia ly và những khoảnh khắc chẳng thể quay lại. Mỗi vần thơ là một lời thì thầm từ trái tim, dành cho những ai từng yêu, từng mất, và từng mơ về một cuộc hội ngộ không còn dang dở.
Bài thơ 01:
“Bỉ ngạn hoa – hoa nở không thấy lá
Sông Vong Xuyên nước sâu tựa trời cao
Sương Giang Nam mưa bụi phủ Nại Hà
Cố nhân cười chặt đứt một hồi duyên.”
Bài thơ 02:
“Ngàn năm hoa nở, ngàn năm hoa tàn
Hoa vừa nở, lá đã vội tan
Lá vừa chớm mọc, hoa lại rụng
Có lá không hoa
Thấy hoa không lá
Chung một rễ mà chẳng thể gặp
Ở rất gần mà cũng rất xa
Cứ nhớ thương mà ôm sầu thương nhớ
Vạn kiếp luân hồi, vạn kiếp bi“
Bài thơ 03:
“Trên đường hoàng tuyền, có hoa Bỉ Ngạn
Hoa chờ một người, yêu tận tâm can
Duyên phận trái ngang, đời đời lỡ dở
Số mệnh sắp đặt, vạn kiếp chẳng nên duyên…
Chẳng phải thần tiên, chẳng phải hồ điệp
Nguyện làm tri kỉ bầu bạn nơi cửu tuyền
Vong xuyên bất tận, Bỉ ngạn tịch Liêu
Có phải chăng chẳng chờ được người yêu?”

Bài thơ 04:
“Hoa nở ngàn năm hoa bỉ ngạn
Hoàng Tuyền huyết nhuộm nỗi bi thương
Vô hoa hữu diệp, vô tương ngộ
Vạn kiếp luân hồi, vạn kiếp vương”
Bài thơ 05:
“Bỉ Ngạn hoa nở bên bờ sinh tử
Sông Vong Xuyên ánh đỏ cả một dòng
Mạnh Bà Thang là ai quên ai nhớ
Cầu Nại Hà là ai ngóng ai trông“
Thơ hay về hoa bỉ ngạn
Hoa bỉ ngạn không chỉ cuốn hút bởi vẻ đẹp ma mị mà còn bởi những tầng ý nghĩa sâu xa về sinh ly, tử biệt và ký ức. Chính vì thế, hoa bỉ ngạn đã trở thành nguồn cảm hứng cho biết bao thi sĩ gửi gắm tâm tư qua từng câu chữ. Dưới đây là tuyển tập những bài thơ hay về hoa bỉ ngạn – nơi cảm xúc thăng hoa, chạm đến những góc sâu lắng nhất trong tâm hồn.
Bài thơ: Truyền thuyết hoa bỉ ngạn
Tác giả: Phan Công Phúc
Tịch trần truyền thuyết yêu tinh
Loài hoa Bỉ Ngạn, chuyện tình đau thương
Xưa kia hoa ngự trong vườn
Thần sai hai vị làm phương gác hầu.
--
Nàng là trinh nữ Mạn Châu
Chàng là quân tử đa sầu Sa Hoa.
Yêu nhau... mắc lệnh hải hà:
Gần nhau... tình phải cách xa nghìn trùng
--
Duyên tình mãnh liệt nhớ nhung
Một hôm cãi lệnh không tuân luật trời.
Thần bèn trách tội hai người
Làm thân Bỉ Ngạn suốt đời lỡ duyên.

Bài thơ: Sầu bỉ ngạn
Tác giả: Vong Sầu
Mùa này bỉ ngạn lại ra hoa
Ngắm nhìn một đóa Mạn Châu Sa
Hoa như chất chứa sầu bi lụy
Lại nhớ tích xưa có kể là:
--
"Có một cặp đôi ở Thiên Đình
Trai tài gái sắc tình nảy sinh
Thiên quy giới luật đành vi phạm
Muốn sống cùng nhau nguyện chịu hình.
--
Bị đày đọa xuống chốn trần gian
Hai người từ đó phải khóc than
Đầu thai sống kiếp hoa bỉ ngạn
Chàng hóa làm lá, hoa là nàng.
--
Lá xanh, hoa đỏ đẹp kiêu sa
Chẳng thể tương phùng lá và hoa
Những lúc thấy hoa, tìm đâu lá?
Đến khi gặp lá, kiếm đâu hoa?
--
Xót xa đôi lứa phận bẽ bàng
Đức Phật một hôm lại ghé ngang
Mang gốc hoa về miền cực lạc
Muốn độ cả hai nhập niết bàn.
--
Phật Quốc là nơi chốn thần tiên
Tịnh độ thế gian mọi ưu phiền
Nỗi hận tình si cùng thương nhớ
Gom vào sắc đỏ nhập Vong Xuyên.
--
Chỉ còn sắc trắng Bỉ Ngạn Hoa
Tinh khiết Phật gọi Mạn Đà La
Từ đấy sống nhờ nơi cửa Phật
Nhân thế xem là cõi Phật hoa.
--
Lại bàn sắc đỏ nhập Vong Xuyên
Vẫn còn day dứt mối nghiệp duyên
Phúc kiến Địa Tạng Vương Bồ Tát
Lại hóa thành hoa chốn hoàng tuyền.
--
Bồ Tát đặt tên Mạn Châu Sa
Cho làm sứ giả cầu Nại Hà
Tiếp dẫn linh hồn người đã khuất
Rồi đưa họ đến trước Mạnh Bà..."
--
Truyện xưa tích cũ ôi xót xa
Mạn Châu Sa hỡi Mạn Châu Sa
Ta khóc sầu thương hoa với lá
Hay là ta khóc.. khóc cho ta?
Bài thơ: Dụng tửu hoạ thi chàng và nàng
Tác giả: Bạch Tiểu Phụng
Tình vãn khứ nào chăng hữu ý
Chốn khuê phòng thi vị oán vương
Lạc hoa thuỷ hạ vô thường
Duyên thời nặng gánh lời thương nhủ lòng
--
Trời phương bắc gió đông se lạnh
Thiếp ngồi đây ngắm cảnh nguyệt tà
Nhớ về một thuở đôi ta
Mắt buồn ngấn lệ tay đà run run
--
Tình chẳng vẹn không cùng một lối
Phút chia ly vấn hỏi do đâu
Bao năm dĩ vãng mục nhàu
Cớ sao duyên ấy hằn sâu thế này
--
Nhìn chén tửu trên tay chừng cạn
Phút lặng yên dụng áng thơ lòng
Nhân thời kẻ hiểu người không
Tình hoa "bỉ ngạn" hai dòng lệ rơi
--
Lộng Tiểu Ngọc lặng đời khuê nữ
Ái tam sinh thi lữ chẳng màng
Chỉ mong ai đó bình an
Đến khi vãn kiếp chàng - nàng sánh đôi...

Bài thơ: Nối duyên bỉ ngạn
Tác giả: Tam Muội
Nơi cung quế Thiếp ngồi lặng lẽ
Đèn lập loè, màn nhẹ buông lơi
Ngoài song trăng chiếu rạng ngời
Khơi nguồn vất vưởng rối bời ruột gan
--
Nghe tiếng khảy tơ đàn của Mộng
Trải tâm tư trầm bổng điệu ca
Du dương tha thiết đậm đà
Nửa vương vấn nghĩa, nửa xa xót tình
--
Chàng Sáng hỡi! Bình sinh gắng gượng
Thuyền ngược dòng thẳng hướng mênh mông
Hãy chung lèo lái gánh gồng
Buồm căng vượt sóng bão giông đẩy lùi
--
Bởi tiền kiếp khiến xui ly gián
Khổ tột cùng bỉ ngạn trót mang
Sơn khê cách biệt Thiếp Chàng
Nguyệt cầm rỉ rả, trái ngang định phần
--
Giấc hồ điệp ái ân tan vỡ
Mệnh sắp bày nức nở thâu canh
Chàng đi sương bạc voan mành
Xác thân rã rượi long lanh lệ sầu
--
Nay cõi thế bể dâu tái ngộ
Ngăn đại dương loang lổ xám chiều
Vong Xuyên thần thức đốt thiêu
Thề nguyền ước hẹn bấy điều khắc ghi
--
Chàng rước kiệu! Chữ nghì rạn nứt
Cầu sắt son, Chàng giựt sập rồi
Vội đành rẽ thuý, than ôi!
Tim luồn hụt hẫng cút côi ngưỡng đời
--
Để Thu quạnh nhìn rơi vàng lá
Tím hoàng hôn buồn bã xứ người
Đài hoa chớm rộ bốn mươi
Sợi duyên há đặng, nụ cười kém xinh
--
Để Đông đến lạnh mình thả gót
Trượt tuyết băng rớt giọt não nề
Nỗi niềm nghèn nghẹn lê thê
Cô liêu trống trải ê chề biết bao
--
Để Xuân chớm thì thào đồng nội
Tiết muôn loài thay đổi sắc hương
Thắm tươi lộng lẫy khắp đường
Riêng Thiếp chán chường hệ luỵ đắng cay
--
Để Hạ mãn tháng ngày phượng đỏ
Ủ rũ cành, ve bỏ biếng kêu
Đêm in bóng chiếc lều khều
Chờ cơn mưa xoá trớ trêu lỡ làng
--
Thôi chấp nhận bẽ bàng mai trúc
Ngớt đau thương, cửa ngục đoạn lìa
Miệt mài chỉ dệt óng tia
Bến Ma chốn cũ còn kia tương phùng
Nhịp nhàng sánh bước ung dung!
Những bài thơ về hoa bỉ ngạn đầy cảm xúc
Hoa bỉ ngạn – loài hoa đỏ rực giữa miền ký ức, gắn liền với những câu chuyện buồn mang màu sắc huyền bí. Không chỉ đẹp một cách lạ lùng, hoa bỉ ngạn còn là biểu tượng của chia ly, luân hồi và những mối duyên chưa trọn. Chính vì vậy, hình ảnh hoa bỉ ngạn thường xuất hiện trong thơ như một cách để giãi bày nỗi lòng, gửi gắm tâm tư không thể nói thành lời. Mời bạn cùng khám phá những bài thơ về hoa bỉ ngạn dưới đây – nơi cảm xúc hòa quyện cùng sắc đỏ u buồn của loài hoa huyền thoại.
Bài thơ: Bỉ ngạn Vong Xuyên
Tác giả: Dạ Sương
Bỉ Ngạn hoa nở bên bờ sinh tử
Sông Vong Xuyên ánh đỏ cả một dòng
Mạnh Bà Thang là ai quên ai nhớ?
Cầu Nại Hà là ai ngóng ai trông?
Thuốc 1 thang chứa 8 giọt lệ
Đau khổ biệt ly đợi chờ ai ?
Cành với lá vô vọng gặp lại
Ta cùng chàng vạn kiếp bất thành duyên.
Bài thơ: Phong vân bỉ ngạn
Tác giả: Nguyễn Phạm Tú Danh
Vận mệnh một đời hà tất phải đổi
Sinh ly tử biệt mệnh tựa phong vân
Nhân chứa tâm can hà tất khổ mạng
Vật tựa sao dời luận kiếp quạnh bi
Tương khắc nhân sinh suy tư cố mạn
Phong vũ dời sao bạc kiếp tản cư
Vô thiền nhân kiếp tâm tư biến
Lạc quạnh hồn phi nẻo vong xuyên
Bỉ ngạn huyết tinh sinh tử biệt
Nại Hà đưa lối bóng lưu ly.
Bài thơ: Em vẽ cánh hoa bỉ ngạn
Tác giả: Nguyễn Thuyền
Em vẽ hoa bỉ ngạn
Không phải để tặng anh
Cánh hoa nhỏ mong manh
Như tình anh trao tặng
Hình như em cảm nhận
Anh thật là vô tâm
Nên em phải âm thầm
Vẽ nên bao cánh đó
Của loài hoa nhớ thương
Bởi tim em vẫn vương
Biết đau chưa thể bỏ
Tình yêu em bé nhỏ
Không cảm hoá được anh
Nên chiếc lá xanh xanh
Ngàn năm không thấy mộc…
Bài thơ: Bỉ ngạn tương tư
Tác giả: Sầu Tỷ Tỷ
Bỉ ngạn tương tư bỉ ngạn sầu
Ngàn năm thấy lá chẳng thấy hoa
Cô đơn một mối tình đã qua
Bỉ ngạn còn xót xa hoài vương vấn
Để lặng nghe giọt sầu rơi mặn mặn
Bỉ ngạn hồn chết lặng chốn tình si.
Bài thơ: Hoa bỉ ngạn
Tác giả: Nguyễn Thuyền
Lung linh Bỉ Ngạn ...mọc khắp đường
Đỏ thắm hai bờ... nhuộm nhớ thương
Lặng lẽ ru bài... ca trước gió
Bơ vơ hát khúc... nhạc sau vườn
Người qua để lại ....bao cay đắng
Kẻ đến mang theo.... Những sầu vương
Vạn kiếp chia lìa ...hoa chẳng lá
Duyên trời định sẵn ...cách ngàn phương.
Bài thơ: Hoa bỉ ngạn
Tác giả: ĐHT Nhã Vy
Em muốn đến bên anh
Xoa dịu hồn đau khổ
Biển đời nhiều bão tố
Sóng xô đời lênh đênh
Em muốn đến bên anh
Cùng vui buồn ái ngộ
Rửa sạch đời hoen ố
Hiến dâng tấm lòng trinh
Em muốn đến bên anh
Như loài hoa bỉ ngạn
Những giọt sầu uống cạn
Liễu ngộ kiếp nhân sinh.

Bài thơ: Bên kia hoàng tuyền ai còn đợi ta?
Tác giả: Đoạn Can Lạc Hà
Đường hoàng tuyền hững hờ chấp niệm
Vong Xuyên hà chia cắt tình duyên
Hoa bỉ ngạn thê lương chẳng thấu
Nại Hà cầu đá phủ rêu phong!
Chốn hồng trần tang thương tình ái
Canh mạnh bà thế thái nguyện quên!
Tam sinh thạch tơ hồng đứt đoạn
Một bước này tiền kiếp hóa tro tàn!
Bài thơ: Bỉ ngạn hoa
Tác giả: Sát Tỷ Tỷ
Mạn Đà La hoa rơi cửa phật
Tâm thanh tịnh sắc trắng uy nghiêm
Canh mạnh bà ai uống tình đoạn tuyệt
Cầu nại hà nỡ bước bỏ thế nhân
Mạn Châu Sa máu rơi hoa nở
Ai một mình lỡ dở khóc duyên tan
Phút chia xa sao gió lạnh phũ phàng
Cơn mưa đổ hay lệ tình ai rớt...
Một mối tình duyên kiếp cắt chia đôi
Đôi tay này níu sao không giữ nổi
Sao đành đoạn bỏ một kẻ lẻ loi
Câu vĩnh biệt thế thôi chờ kiếp khác…
Bài thơ: Em còn lại gì
Tác giả: Dũng Lê
Vườn hoa bỉ ngạn cũng phai rồi
Nắm giữ duyên tình chỉ dại thôi
Những giọt sầu cay người bảo chối
Từng ly tủi đắng gã xin nhồi
Men nồng chuốc cạn thêm già tuổi
Cảnh cũ đong đầy khiến lạnh môi
Bạc mảnh hồng nhan vì có lỗi
Rời xa kiếp khổ nguyện thay chồi.
--
Nại Hà bắt nhịp Vong Xuyên
Hoa thơm mọc ở Hoàng Tuyền tịch liêu.
Tương tư lãng đãng sương chiều
Bao nhiêu hoa nở, bấy nhiêu hương tình!.
--
Nghẹn ngào lệ đẫm mi xinh
Khóc thương phận kiếp, mối tình ly tan.
Ngàn năm nở... ngàn năm tàn!
Lá-Hoa lỡ chuyến, trái ngang ngược đò.
--
Lá tàn... cây lại nở hoa
Hoa tàn lá mọc... lệ nhòa bơ vơ.
Vong Xuyên huyết nhuộm đôi bờ
Ngàn năm vạn kiếp, bao giờ gặp nhau?!.
--
Thương loài Bỉ Ngạn thanh tao
Tim yêu rực đỏ, ngạt ngào hương bay.
Nhụy xoè như những cánh tay
Níu tình vô vọng... mong ngày nên duyên!
Truyền thuyết về Hoa Bỉ Ngạn
Không rực rỡ như hoa hồng, không dịu dàng như hoa cúc, hoa bỉ ngạn mang trong mình một vẻ đẹp u buồn, đầy mê hoặc. Ẩn sau sắc đỏ rực rỡ ấy là một truyền thuyết bi thương khiến ai nghe qua cũng phải chạnh lòng.
Theo truyền thuyết, trên Thiên Đình có một đôi nam nữ yêu nhau say đắm. Họ vốn bị cấm không được gặp gỡ, nhưng vì tình yêu quá lớn, cả hai đã bất chấp tất cả để đến bên nhau. Tình chỉ vừa chớm nở nhưng đã khắc sâu trong tim họ – một mối tình quyến luyến không rời, tưởng như mãi mãi chẳng thể chia lìa.
Thế nhưng, vì đã phạm luật trời, cả hai bị đày xuống trần gian. Họ bị biến thành hoa và lá – cùng tồn tại trên một thân cây, nhưng trớ trêu thay, khi hoa nở thì lá rụng, khi lá mọc thì hoa tàn. Từ đó về sau, dù mãi mãi gần kề, họ cũng chẳng thể một lần gặp lại.
Chính sự chia ly vô vọng ấy đã tạo nên loài hoa mang tên bỉ ngạn – biểu tượng của những mối duyên tình không trọn vẹn, của sự ly biệt và ký ức đau thương.

Một ngày kia, Đức Phật đi qua nhân gian và bắt gặp loài hoa đỏ thẫm như máu, mang trong mình nỗi buồn sâu thẳm. Sau khi biết được câu chuyện đằng sau sắc hoa ấy, Ngài quyết định mang loài hoa về miền Cực Lạc – nơi thanh tịnh, thuần khiết, không còn khổ đau, oán hận.
Tại đây, hoa bỉ ngạn hóa thành sắc trắng tinh khôi, được gọi là Mạn Đà La Hoa, tượng trưng cho sự buông bỏ, thanh thản và giải thoát.
Tuy nhiên, nghiệp duyên chưa dứt dưới dòng sông Vong Xuyên – nơi linh hồn phải đi qua trước khi tái sinh. Bồ Tát đã rải một hạt giống hoa xuống lòng sông, và không lâu sau đó, từ lòng nước sâu, một bông hoa đỏ thẫm nở rộ. Bồ Tát nâng bông hoa lên và nói:
“Ngươi đã hóa thân về miền cực lạc, tại sao còn mang hận tình nơi chốn này? Vậy thì hãy ở lại hoàng tuyền, làm sứ giả dẫn đường cho những linh hồn đến bến Vong Xuyên.”
Từ đó, loài hoa mang tên Mạn Châu Sa Hoa – chính là bỉ ngạn đỏ, trở thành biểu tượng nơi cõi âm, là hoa dẫn lối cho linh hồn về bên kia thế giới.
Không đơn thuần là một loài hoa, hoa bỉ ngạn còn là hình ảnh ẩn dụ cho những mối tình không trọn, những ký ức đã cũ nhưng mãi chẳng phai. Có lẽ vì thế, loài hoa này thường xuất hiện trong các câu chuyện ngôn tình, văn học và thi ca như một biểu tượng của sự chia ly đầy ám ảnh.
Trong sắc đỏ cháy bỏng của hoa bỉ ngạn, người ta nhìn thấy cả một đời đợi chờ, một kiếp không thể bên nhau, một lời hẹn ước dang dở ở bến Vong Xuyên.
Xem thêm:
- 999+ STT buồn ngắn, Tus tâm trạng về tình yêu cuộc sống hay nhất
- 1500+ stt buông bỏ hay nhất để bạn cảm thấy nhẹ lòng
Kết luận
Hoa bỉ ngạn – loài hoa của những mối tình dang dở và ký ức không thể gọi tên – luôn mang đến nguồn cảm hứng bất tận cho thi ca. Dù là những vần thơ buồn man mác hay những câu chữ chất chứa khao khát đoàn viên, mỗi bài thơ về bỉ ngạn đều là một lát cắt cảm xúc rất riêng, chạm sâu vào trái tim người đọc. Hy vọng những bài thơ trong bài viết này đã phần nào giúp bạn tìm thấy sự đồng cảm, hoặc đơn giản là phút lặng yên giữa nhịp sống hối hả. Nếu bạn cũng có những câu thơ riêng về bỉ ngạn, đừng ngần ngại chia sẻ nhé – biết đâu, trong một chiều lặng gió, ai đó sẽ bắt gặp chính mình trong thơ của bạn.
Đăng nhập
Bạn mới biết đến Chanh Tươi Review? Đăng ký
Chúng tôi sẽ gửi đường link lấy lại mật khẩu vào Email của bạn. Vui lòng nhập chính xác Email:
Bình luận 0 Bình luận
Chanh Tươi Review trân trọng mọi ý kiến đóng góp. Đánh giá của bạn có thể giúp hàng ngàn người khác đưa ra quyết định mua hàng chính xác. Xem chính sách bình luận .